Thứ Hai, 8 tháng 4, 2013

Các nhà khoa học nông nghiệp Việt Nam đang làm gì?

Sài Gòn dạo này ngập tràn mít Thái, ổi Đài Loan, bưởi năm roi thì không ngon bằng trước đây mà lại đắt. Hôm vừa rồi đi mua mít, mình vẫn ưng ăn mít ta (từ này là mới có trong thời gian "đổ bộ" của mít Thái), nó giòn giòn, dai dai, ngọt dịu dịu mà không khé lại rất thơm mùi vị của trái cây, điều mà mít Thái không có được. Mít Thái ngọt thì ngọt đấy, mà hơi gắt cái kiểu quá độ chín. Em bán mít bảo chị ăn đi chứ mai mốt không có mà ăn. Mình mới hỏi, sao thế nhỉ, mít mình cũng ngon mà. Em nói, mít Thái năng suất cao, không bị sâu nên giờ người ta trồng nhiều, nhưng mà như mít này (chỉ miếng mít ta mình đang mua) thì cũng ngon kém gì đâu. Mình ừ đồng tình.

Rồi thì ổi nữa, chẳng biết nó là từ đâu về, người bán dạo bảo là ổi Tây Ninh (thật không?), nhưng mẹ đi chợ hỏi thì người bán ở chợ bảo là ổi Đài Loan, vì thế mẹ bảo mình đừng có mua nữa vì mẹ sợ đồ TQ. Sự thật nếu là ổi Tây Ninh thì quá ổn rồi nhưng trước giờ chưa nghe nói TN có ổi ngon nhưng mà lại có đọc báo nói rằng hiện giờ ổi giống Đài Loan là ngon nhất.

Mới rỗi hơi ngẫm nghĩ chẳng biết các nhà khoa học NN VN làm gì mà để cho cây trái của đất nước mình lụi tàn mà không biết xót. Cái giống sầu riêng Chín Hóa, Sáu Ri rất ngon hiện nay là của nông dân Việt Nam nhé, hok phải của các bác khoa học. Buồn thay.

Bún đậu mắm tôm ở SG

Dạo này SG nhiều quán bún đậu mắm tôm quá thể. Mình ăn được mắm tôm nhưng không khoái món này lắm. Tuy thế vẫn đi ăn quán của em trong công ty mới mở. Ngon, sạch sẽ (từ trưa đến giờ bụng vẫn ổn).

Hôm qua đến khai trương quán với em nó, về nhà nhắn tin cho bạn Khanh, bạn bảo giờ người ta kinh doanh, làm thêm ngoài nhiều quá, hay là hai đứa mình mở quán ốc. Hihi, nghe mức lời hàng tháng 15tr cũng ham đấy nhưng khổ thay cả tháng biết có vào bếp được một lần trọn vẹn không hay toàn về nhà lúc cơm canh dọn sẵn, nấu không tốt làm sao mà bán hàng ăn chứ nhỉ. Gì chứ khoản ẩm thực mình chẳng tinh tế lắm, chỉ có quán nào nấu quá tệ thì mới cảm nhận được, với lại chả có tâm hồn ăn uống thì khó mà mở quán ăn.

Dạo này công việc ít, cũng buồn lắm, chẳng có cái hăng hái, say mê như trước. May là còn có chút vẽ vời nên tối tối vẫn luyện nét. Siêng năng vẽ hoa nên dường như tay cũng mềm hơn. Ờ, mà bảo làm gì bây giờ thì chắc mình chẳng có hứng thú bằng vẽ. Thơ ca thì lúc được lúc không, chỉ còn có vẽ là chưa thấy mất hứng. Dù sao thì cũng còn có cái để yêu, để mê. Mà tối qua làm được mấy bông sen bằng cánh hoa hồng ép khô, thấy hay lắm. Sáng nay đã nghĩ ra một ý tưởng khác, không dán lên giấy trắng nữa, sẽ dán cách khác. Ui, mình thích, thích.