Chủ Nhật, 14 tháng 9, 2014

Chuyện thực phẩm ở Mỹ

Tối qua xem thời sự, lâu rồi không ngó đến cái TV, mà tình cờ lại được nghe tin hay. Ở Washington DC có 1 chợ nông sản họp theo phiên, nông dân mang nông sản do họ trực tiếp sản xuất mang lên bán và trao đổi. Ơ, thế hóa ra họ cũng y như ta, cũng nhận thấy thực phẩm bán siêu thị không ngon bằng thực phẩm nuôi trồng theo kiểu truyền thống. Họ cũng như ta, cũng tỏ ra lo lắng về thuốc tăng trưởng, chất kích thích trong thực phẩm. Họ cũng như ta, giá nông sản ở đây cũng đắt gấp 2, gấp 3 trong siêu thị và họ nói rằng thực phẩm không thể rẻ và không nên rẻ vì đó là thứ chúng ta ăn vào. Ồ, thế ra ở nước Mỹ hiện đại và tiến bộ hơn VN nhiều nhiều lần thì vẫn có những mối lo ngại như chúng ta. Và sau khi xem xong thì mình khao khát muốn có một cái chợ như thế ở ngay SG này. Mình tin rằng đâu đó có những nông dân vẫn nuôi trồng theo phương pháp truyền thống nhưng có điều là mình chưa tìm ra. Dù sao, mình vẫn tin vào sự tử tế của con người.

Mùa thu

Sáng nay bầu trời nhiều mây xám, gió se se lạnh và không khí thật mát mẻ, dễ chịu. Trời đã vào thu, dù rằng ở miền Nam chỉ hai mùa mưa nắng nhưng nếu để ý thêm chút nữa thì có thể nói không phải lúc nào cũng như nhau trong một ngày.

"Chiều vào thu tiễn em sầu lạnh giá, lá trên cành một chiếc cuốn bay xa...". Ôi, sao mình cứ thích giai điệu buồn buồn của bài Chiếc lá cuối cùng, có gì đó lưu luyến và tiếc nuối "đêm qua chưa mà trời sao vội sáng, một đàn chim cánh nhỏ chở mùa sang...". Mùa đã sang rồi, mùa thu gợi nhiều cảm xúc, thứ xúc cảm nhẹ nhàng khiến người ta như đang bước đi trên chiếc thảm ngập lá vàng. Mùa thu SG, trời không trong và mây không xanh, cũng không có những buổi hoàng hôn tím, chỉ có gió mùa ùa về khiến người ta khẽ run rẩy. Mùa thu đó, mùa của những giai điệu đẹp với ca từ lãng đãng như sương bảng lảng trên mặt hồ.

"Mây bay về đây cuối trời, mưa rơi làm rụng lá vàng, duyên ta từ đây lỡ làng, còn đâu những chiều dệt cung đàn yêu. Thu nay vì đâu tiếc nhiều, thu nay vì đâu nhớ nhiều, đêm đêm nhìn cây trút lá lòng thấy rộn ràng, ngỡ bóng ai về. Anh mong chờ mùa Thu, tà áo xanh nào về với giấc mơ, mầu áo xanh là mầu Anh trót yêu.
Người mơ không đến bao giờ". Đoàn Chuẩn - Từ Linh đã thả những lời này vào bản nhạc để rồi cứ mùa thu về mình lại muốn đắm chìm trong âm thanh mềm mại như ru lòng, để rồi bị quyến rũ bởi mùa thu.


Vườn ngày 14-9-2014





Dưa leo ngon thật là ngon, mà mình không cao tay lắm, chỉ được 5 quả cả vụ này. Cũng phải hạ cây sớm thôi, sắp sập giàn, dưa gì leo ghê quá, lằng nhằng, lông tơ gì mà nhiều gớm đâm vào tay đau chết à.







Khảo sát những khu vực có nắng theo thời gian.









Hình ảnh hiện trường hôm thứ 7 gắp mùn ra khỏi ống rác. Sau gần 1 năm hoạt động, nhờ các bạn giun chăm chỉ xử lý giùm rác thực vật trong nhà mà kết quả được 2l mùn mềm mịn rất tốt, sờ vào ẩm ẩm tay, thích lắm.. Tự nhiên thật là kỳ diệu mà con người cứ phải học mãi, học mãi.

Gớm quá, nấm gì kinh thế. Sợi nấm bên thành thùng gỗ.










Dễ thương không nào




Thu hoạch xà lách còn lại trên tháp









Túi chưa đủ 3 gang, có 2 gang à. Hehe.


Vét giàn đậu ván. Giời ạ, cây kéo của mình cắt nhầm béng thân cây, sợ đến chiều nó héo, đành kéo cái thang hái gấp. Ừ thì đúng là có ý định dẹp cái cây chỗ này thật nhưng hình như nó biết mình nghĩ gì nên ra lá xanh lại, tiếc quá.

Mấy tháng mới chín thế hở cà chua, cà chua mà giống cà tím dái dê quá ờ.





Thu đi cho lá vàng bay, lá rơi cho đám cưới về. Hờ hờ, lá rơi bao lần rồi mà hok có đám cưới nào zìa.


Ôi, cái cây rau ngót nì, nó còn yêu đời quá, mình nhổ nó khỏi cái tháp, nó sắp chết, mình cho nó chết vì lá nó cứ xoăn lại, rồi nghĩ sao lại tiếc, đưa vào đây, chừng như mùa thu gió mát nhẹ nhàng làm nó thấy cần phải sống, lại ra thêm lá non xanh.









Không biết sao lại tèo nhở.

Cây dưa lưới có được do bon chen trồng dưa với người ta, gieo 4 hạt được có 1 cây này, tham sân si còn nặng quá. Hahaha


Khung cảnh sáng nay bên kia con sông Vàm Thuật. Kể mà nạo vét được con sông này thì đẹp phải biết