Thứ Ba, 29 tháng 10, 2013

Bài thuốc

Sáng nay ngồi thiền, làm lại theo phương pháp thiền năng lượng của thầy Như mà không tập vài động tác yoga như mấy hôm trước. Là do ho nhiều nên đau cái mạn sườn quá, tập thiền năng lượng xem có bớt không, thầy bảo nó thông hệ thống kinh mạch trong cơ thể mà. Sau khi tập được 15, 20 phút, quả có đỡ đau hơn thật nhưng bây giờ lại cảm thấy hình như để giảm stress thì thiền theo Phật giáo tốt hơn. Nhớ lại hồi sáng mình có bật xi nhan rồi mà vẫn bị một cô nhỏ tý nữa thì đâm vào và mình đã quát "đi kiểu gì vậy". Vẫn còn có gì đó bực bội không thoải mái trong tâm từ sau những ngày qua.

Bài thuốc thứ 2, nhớ chị Phương nói về trị ho bằng sữa ong chúa và nước bưởi. Sáng nay mình mua cam rồi, định là vắt nước uống, có lấy chút mật ong mang theo định mua ít quả quất dầm ăn cho đỡ ho. Nhớ chị P nói nên mình cắt cam và vắt vào mật ong, không thêm chút nước nào hết, ồ, kết quả thật tốt, cả vài giờ nay không ho tiếng nào. Đầu giờ sáng tiếp cậu bên nhà thầu ho ơi là ho, đến mức chẳng nói được nữa, nhà thầu thì cứ ngồi đó đợi hồ sơ, thôi em cứ về cho chị thoải mái làm việc, xong chị gọi. Ôi giời, nói đến lần thứ 4 mà em ấy không chịu về và mình phải nói thẳng luôn em ngồi đây chị không làm được, thật. Thế là cậu ta về. Trời ạ, bác Đinh La Thăng làm ơn giãn cái tiến độ ra giùm em, không kiểu này kiệt sức anh em chết mất.

Gặp chị Phương

Tối qua đến nhà chị Phương chơi, hai chị em lâu quá mới có dịp ngồi nói chuyện với nhau. Chị mua được cái nhà hết ý, anh Bảo tự thiết kế ý tưởng, tự sửa nên căn nhà có cái duyên riêng, trời tối quá, máy điện thoại không chụp được. Hỏi chị thì biết cái nhà này nguyên là một phần của khu resort khách sạn Đất Phù Sa, do nhiều người hùn nhau, nay kinh doanh thua lỗ, họ bán bớt. Khu này có bảo vệ, sau nhà nhìn ra sông Sài Gòn, yên tĩnh tuyệt đối. Em gái chị P mua căn biệt thự, nhà nhìn thẳng ra sông, có cái sân và ghế đá ngồi hóng mát bên bờ sông, thật chẳng còn mong gì hơn.

Hai chị em ra ngồi ghế đá nói chuyện nhìn những đám lục bình lững lờ trôi trên dòng sông Sài Gòn, rất bình yên. Chị nói từ ngày về đây (tháng 8-2012) chị thấy tĩnh hẳn lại, không còn cảm thấy lúc nào cũng hối hả bận rộn. Mình hiểu đó là cái tĩnh của tâm chứ còn bây giờ chị vẫn phải đi làm và đưa đón hai đứa nhỏ đi học, cả ngày ngoài đường. Tâm an thì mọi thứ sẽ an, luôn là như thế.

Chị bảo làm đến cuối năm nay sẽ nghỉ, mình đùa bảo chị mở phòng mạch đi, em tới phụ chị quản lý, hiihi. Chị nói không dễ đâu, có làm trong bệnh viện thì dễ vì bệnh nhân còn nhờ vả khi nằm viện, lại có thêm sự tin tưởng cho bệnh nhân rằng bs ấy làm ở bv ấy. Mình tâm sự với chị rằng dường như đang không tìm thấy niềm vui, sự hứng khởi trong công việc mặc dù việc vẫn làm tốt. Đi làm bây giờ đúng nghĩa là kiếm cơm, không có cảm hứng sáng tạo, tình trạng hơi đáng lo đấy.

Hai chị em nói chuyện về gia đình, công việc, về việc làm thế nào để cảm thấy thoải mái và cân bằng. Đúng rồi, cuộc sống cần phải được cân bằng để tránh khỏi những căng thẳng không cần thiết. Có cần gì đâu, tất cả rồi cũng sẽ trở về với cát bụi, "thân như điện ảnh hữu hoàn vô" mà.

9 giờ tối thì phải chào chị để về, hai chị em cách nhau con sông, có thể nói về hướng thì bên này, bên kia mà đường đi thì phải vòng vèo. Ờ, đôi khi cái đích là thế, nhìn thấy rõ ràng nhưng để đến được đích không phải nhanh, lại suy tư rồi, hihi.