Phải ghi lại câu chuyện này mai sau cho cháu đọc. Thời gian nữa phải chép lại chứ không sập cái như 360plus hồi trước có ngồi đó mà khóc. À nhưng nó cũng có cái tốt là những kỷ niệm giữa mình và người bạn cũ ấy cũng "banh xác pháo", thì thôi, đúng là hết duyên thật, 20 năm, đúng 20 năm đấy. Kaka. Quên chuyện đó rồi, giờ là chuyện của cháu.
Hôm rồi nhà cúp điện, khi đó chỉ có bà nội và thằng bé ở nhà. Nó (gọi lén MT thôi vì MT k cho gọi em bằng nó, hehe) đã biết bật quạt, nhấn các nút và cả nhấn cái điều khiển để cái quạt quay được. Thế là nó lẫm chẫm đi tới bấm cái quạt phòng khách, không chạy. Lại liêu xiêu đi đến bấm quạt ở phòng ăn (2 cái giống nhau), không quay. Bà nội bảo cúp điện rồi con à. Thế là nó bò lên cầu thang và bà nội đi theo cho lên phòng khách. Lên lầu, nó cầm dây điện 1 cái quạt khác dí vào ổ điện (12 tháng nó đã biết cầm phích cắm bàn là dí vào ổ điện ngay trước mắt mình dù chưa đủ sức và không biết cách cắm, mình sững người, và khi kể lại, bố nó cũng trợn mắt). Bà nội lại nói, cúp điện rồi con. Chưa chấp nhận sự thật, nó đi vào phòng của mình vì phòng này cũng là phòng chơi và ngủ của nó khi ở nhà với bà, vẫn nóng quá. Cuối cùng bà quạt tay cho nó để nó mát. Đúng là hay thật, bản năng con người là đi tìm sự dễ chịu, thoải mái.