Thứ Năm, 18 tháng 4, 2013

Phút giây lặng lẽ



Phút giây lặng lẽ

Có ai đó nói Sài Gòn không đẹp,
Rất khô khan, không lãng mạn chút nào.
Ôi không đâu, vẫn có những xuyến xao.
Phút lặng lẽ ngắm chiều, cây rụng lá.
Quên ngày trôi, quên nắng vàng yên ả,
Sưởi ấm người, sưởi ấm những cô đơn.
Phút lên đèn, thành phố dịu dàng hơn.
Cà phê ấm kỷ niệm nào ngọt, đắng.
Dòng sông chảy giữa hai bờ xa vắng,
Có nhớ chuyến phà năm trước, mới vừa xa?
Sóng rì rào hay tiếng hát ngân nga,
Như đang kể những chuyện đời bình dị.
Tàu nằm im, sóng vỗ về, thủ thỉ.
Sau chuyến đi dài, tìm lại những bình yên.
Có thể không yêu Sài Gòn trong giây phút đầu tiên,
Mà tình cảm từ trái tim, không thể nào quá vội.
Thời gian qua đi và những điều đọng lại,
Sẽ cho thành phố này thêm mãi những tình yêu.


TpHCM 10-11-2012


Hơn 20 năm sống ở đây, mình yêu Sài Gòn mất rồi. Thỉnh thoảng vẫn nhớ, vẫn mong về Hà Nội nhưng tình yêu với HN thì dường như không còn nữa. Vậy mà ngày xưa, hồi còn "ngây thơ", mình cứ cho rằng luôn luôn yêu HN, đúng là vô thường, mình đã thay đổi suy nghĩ.

Sài gòn, người ta cứ nghĩ về nơi này như một chốn ồn ào và xô bồ. Ấy thế mà sau 20 năm, mình lại cảm nhận một Sài gòn khác hẳn, SG có nhiều thứ mà những nơi khác không có. Rồi một ngày mình viết trong tĩnh lặng, được vài câu thì người nhà về và phải ra mở cửa, mạch thơ đứt, chịu không viết được nữa. Vì tiếc nên một ngày mình quyết định phải đi tìm cảm hứng bằng cách xách xe đi lòng vòng SG. Này bến Bạch Đằng có những con tàu neo đậu, bến còn đây mà con phà đã rời đi rồi, về nhà mình viết "có nhớ chuyến phà năm trước mới về hưu". Buồn cười quá vì từ này nhưng mà sau khi viết tiếp thấy không ổn lắm và sửa lại. Viết xong thì thích, thích lắm ý. Yêu SG nhiều.