Thứ Năm, 8 tháng 9, 2016

Tất cả đều trung tính

Sớm nay có một chị bệnh nhân 45 tuổi khám bệnh vì mất ngủ, mệt mỏi và chẳng thiết tha sống, nhưng vì còn ba đứa con nhỏ nên chị ấy phải đến bệnh viện. Rõ ràng trong màn đêm u tối nhất vẫn có một vì sao sáng lấp lánh, trong tận cùng nỗi tuyệt vọng bấp bênh của kiếp nhân sinh, trái tim yêu thương mà người mẹ dành cho con vẫn cháy một cách dịu dàng. Đó là nơi thầy thuốc và người bệnh cùng nhau tìm ra phương cách chữa lành.
Thật sự, mọi đau khổ đều bắt nguồn từ phản ứng của chúng ta đối với hoàn cảnh đang xảy ra. Phần lớn chúng ta sẽ chọn cảm xúc, kêu gào đau khổ, kêu gào ai đó phải chịu trách nhiệm cứu giúp hay giải thoát cho cuộc đời chúng ta, và đổ thừa.... Một số người thông minh nhanh chóng thừa nhận vấn đề và chọn giải pháp để đi qua. Họ không chịu để mình chết chìm trong đó. Bởi họ nghĩ: Sống mà lo âu, nghi ngờ, mệt mỏi, tức giận... thì tháng ngày sống đó có ý nghĩa gì.
"Khi chồng tôi ngoại tình. Tôi chọn giải pháp. 1, anh ta phải chấm dứt và không được lặp lại lần nào nữa. 2, nếu anh ta không thể chấm dứt thì hãy cuốn gói ra khỏi nhà và tôi đi tìm người tình mới. Tôi không ngồi đó than khóc, tôi không đánh mất năng lượng của tôi với những thứ ô nhiễm. Tôi có thể thương anh, cho anh một vài thứ, nhưng không bao giờ dính mắc vào anh nữa.
Còn những đứa con. Chúng sẽ bị tổn thương nghiêm trọng nếu biết cha chúng từ bỏ gia đình để đi theo người đàn bà khác, nhưng rồi chúng sẽ nhanh chóng quen dần và tha thứ vì chẳng ai có thể sống cả đời với người mà mình không còn cảm giác yêu thương, hoà hợp, bởi mọi sự gắng gượng đều mệt mỏi và nhà sẽ biến thành địa ngục".
Đó là lời một phụ nữ từng trải tâm sự với mình lúc trước.
Quay trở lại bệnh nhân. "Trầm cảm" bởi vì chị ta không thể dừng lại việc làm tổn thương chính mình bằng những cảm xúc những suy nghĩ tiêu cực.
Tận cùng cách chữa trị chỉ đơn giản là : Đừng bao giờ nghĩ mình là nhân vật quan trọng. Càng nghĩ mình quan trọng thì mọi thứ mọi việc xảy ra đều thấy mình bị tổn thương. Càng chìm trong tổn thương càng mất đi năng lượng tích cực và bình an.
Thật sự trên đời này, có vấn đề gì đâu. Tất cả đều trung tính.
Việc nặng hay nhẹ, lớn hay nhỏ đều do chúng ta nhìn như thế nào mà thôi. Nếu nhìn bằng đôi mắt thương chắc hẳn sẽ khác.
Có những ngôi nhà cao lắm, sang lắm nhưng những người sống trong đó cứ muốn ra đi. Có những ngôi nhà thấp lắm, nghèo lắm, nhưng những người đi xa đều mong muốn quay về. Về để ngồi bên hiên nhà, ôm lấy đôi vai người thương vì gia đình mà đã gầy guộc theo tháng năm và lặng lẽ nghe từng giọt mưa, từng sợi nắng đi qua. Vì nơi ấy rất bình an.
Nếu ai theo đạo Công giáo chắc đều biết câu hát này. "Vinh danh Thiên Chúa trên các tầng trời. Và bình an dưới thế cho người thiện tâm".
Một chân lí hết sức giản đơn. Chúng ta sẽ có được bình an nếu chúng ta biết sống với trái tim tĩnh lặng và biết nhìn bằng đôi mắt thương.
Khi nhìn bằng đôi mắt thương chúng ta sẽ thấy được trong những lỗi lầm trong những dở dang của người còn có chỗ để bao dung để hy vọng để cùng nhau sửa chữa và để cùng nhau trưởng thành.
Và ngược lại, nếu không nhìn bằng đôi mắt thương, một chút khiếm khuyết của người cũng có thể trở thành những chiếc gai nhọn đâm nát lòng chúng ta và vô tình đẩy người thương xa cách ra.
Thật, dù cánh chim nào có mê hải hồ đến bao nhiêu cũng cần một mái nhà để quay về, cũng cần một bờ vai tựa khẽ những lúc cô đơn. Chúng ta chỉ giữ được nhau bằng yêu thương thật sự, không thấy nặng nề vì gánh vác, không thấy nghi ngờ giận dữ vì vắng mặt, không thấy đớn đau vì chối từ...
Với trái tim tĩnh lặng
Nhìn bằng đôi mắt thương
Một góc nhỏ hiên nhà
Cũng hoá thành thiền môn

Vô thường  

Cám ơn tác giả đã nói hộ lòng tôi.

Lối ra

Sau nhiều ngày đêm suy nghĩ, mình đã cảm thấy tìm được lối thoát. Cảm ơn bạn đã gợi ý, tư vấn và đặt mục tiêu cho mình nhé. Cám ơn bạn nhiều nhé.