Thứ Năm, 3 tháng 4, 2014

Vì sao em chết

Tối qua móc đất ở chậu trồng dưa leo ra để tìm câu trả lời cho câu hỏi "Vì sao em chết". Tay đeo bao rồi mà còn cảm giác ấm, ấm nóng chứ không phải chỉ ấm ấm. Rồi càng móc sâu thì càng thấy nước lõng bõng. Thì ra cây dưa leo không hút tý nước nào trong cái thùng sơn. Một sự dở hơi quá đáng của mình làm em nó ốm yếu và chết. Đất và nước lõng bõng, nhiều như thế (1/2 thùng sơn), tưởng hay ai dè trời nóng quá bằng nấu chín hết mấy cái rễ. Đã vậy còn tấn cho nhiều phân vào, tưởng là cây nó thiếu phân, càng làm nóng thêm trong khi bộ rễ chả có tý không khí mà thở, hỏi sao mà không yếu mệt và chết không trăng trối. Một bài học cần phải nhớ đấy nhé, chứ giờ là hay quên lắm.

SG nửa tháng nay khô, rất khô. Nhìn cây lá khô héo không mượt mà cũng thấy buồn buồn. Thêm vào sức khỏe không tốt, thấy đời sao u ám quá. Chiều qua quyết định không thèm đeo cái kính râm đen thui thừa kế của mama nữa dù trời còn nắng. Nhìn đời qua cặp kính ấy sao nó chán, nó tối tăm và chả có tý hứng khởi nào trong khi nắng chứa chan ngoài kia.

Chiều qua, con tim đã vui trở lại sau khi về nhà nghe mama nói rằng "đậu đũa tốt thế","tưới cây rồi nhé." Gớm, từ ngày con gái làm vườn nay mới thấy mama khen cho một câu nghe mát mát mát tim gan phèo phổi. Trước giờ rặt chỉ nghe la mắng, nào là trồng thế sao đủ ăn ơ, rồi là trồng gì trồng một thứ thôi ơ, hay là trồng không cái gì ra cái gì ơ, vân vân và vân vân. Lắm lúc rất đau nên phải cãi, mẹ cứ nói chả gì ra gì mà Tết cả nhà bao người rau xà lách ăn mệt mỏi, giờ mẹ đi chợ có mấy hôm cần mua rau nữa không. Nhưng mà thôi, kệ, mẹ nói gì cũng không quan trọng bằng việc đào đào xới xới và có rau ăn. Mình đâu có xin tiền mẹ làm vườn đâu, không lo.

Tuần này có thùng mới, lại trộn đất. Sao nhỉ, phải làm lại vụ dưa leo mới được. Cay cú quá vì thất bại cả bí ngồi và dưa leo một lúc.