Thứ Bảy, 14 tháng 12, 2013

Cháu gái được việc

Dạo này Minh Thư rất được việc, ra dáng người lớn lắm rồi. Em đánh rơi hoặc chưa có đồ chơi trong lúc cả nhà đang ăn cơm là MT đi tìm đồ chơi cho em, nhặt đồ chơi em đánh rơi.

Hôm thứ 5, ăn cơm xong tự động dẹp ghế, lau bàn, ai cũng khen MT ngoan, giỏi, thế là MT vui lắm. Vui nên cái mặt hớn hở vừa đi vừa nhảy nên khi đi lên gác mới va ống chân vào bậc cầu thang, đau quá (rất đau) khóc thét lên. Bác ở gần MT nhất chạy vội ra đỡ MT ngồi lên mà con nặng ngang ngửa bác và lại chưa tĩnh trí vì đau nên cứ ngồi đó bác không sao xốc con lên được. Bố đang rửa bát cũng chạy ra và chỉ có bố đỡ được MT ngồi dậy, bố hỏi con xoay chân bố xem (sợ sai khớp hoặc bong gân), MT vẫn gào đau lắm, đau lắm và xoay chân tý xíu. Bố ôm MT đặt ngồi ở salon, lúc này bà nội và mẹ MT cũng xuống đến nơi, bà nội liên tục hỏi sao thế sao thế dù bác với bố đã nói là bị té rồi nhưng chắc tiếng khóc của MT át đi nên bà không hiểu rõ. Một hồi sau tĩnh trí lại thì chắc cũng bớt đau nhưng mẹ con thấy ống chân có dấu hiệu bầm tím, bà nội bảo đắp muối vào. Mẹ xuống nhà lấy muối, hỏi bố với bác muối hạt hay muối nấu, hai chị em bảo muối hạt (thì người ta hay rang muối hạt đắp mà). Bà nội lại nói to từ lầu 1, muối nấu chứ muối hạt nó to cho nó đau thêm à, có mấy hạt muối mà lâu thế (bà nóng ruột rồi). Đắp muối, phải ngồi yên thật khó chịu phải không MT, thế mà con cũng chịu khó ngồi được khá lâu, ngày hôm sau thì chỗ bầm đã bớt tím hơn. Lần này là lần đầu tiên MT ngã đau mà không đổ thừa tại bác, tại bà hay tại bố, chắc cũng hiểu rằng ngã là tự mình. Bác nói nhiều lần rồi đi cầu thang là phải cẩn thận, cứ vừa đi vừa nhảy, vừa đi vừa múa, không ngã mới lạ.

Sáng qua thứ 7, bác nghỉ làm một bữa để ở nhà nướng bún chả ăn. Rất lâu rồi cả nhà mới ăn bún chả tự làm. Chuẩn bị xong thịt rồi bác mang lên sân thượng quạt than trước, cháu cũng lên theo, cho phụ tý chứ không ai chơi là cắm đầu vào tivi, rồi ngu người đi. Trời thì oi và sương mù, trên sân thượng cũng không mát gì hơn, nhìn cháu mồ hôi rịm rịm trên trán mà thương, bảo xuống nhà cho mát mà không chịu. Được một lúc thì bác mỏi tay khi cứ phải cầm vỉ thịt, kê lên bếp thì bếp thấp nên thịt sẽ chạm cục than ở dưới, vừa bẩn, vừa nhanh cháy. Bác cứ lẩm bẩm kiếm cái gì kê nhỉ. Cháu đưa ghế nhựa cho bác kê, còn lấy cả cái ghế mây dưới nhà mang lên cho bác, mà mấy thứ này vừa không kê được, vừa dễ bắt lửa. Bác giải thích tại sao không dùng được ghế nhựa, ghế gỗ để con hiểu, thế là MT nói bác cần lấy cái gì bác cứ nói con đi lấy cho bác. Thế là nào là lấy đũa gắp cho bác, lấy ghế cho bác ngồi, lấy nước cho bác uống, đi lên đi xuống đến 4 lần. Hỏi sao mà không cưng chứ. Được nửa phần thịt thì bố MT về nên mẹ lên phụ bác. MT  được ăn thử trước, hơi muộn rồi nên cũng đói bụng đòi thêm, nhưng mẹ con chỉ cho ăn được 2 miếng bảo để lát ăn cho ngon. Thành quả của buổi nướng thịt là cả nhà ăn một bữa kềnh cang, rất ngon.