Thứ Tư, 31 tháng 10, 2018

Đau và phản ứng

Hôm thứ 2, buổi trưa không ngủ do làm gấp dự án, tập trung đến 5g chiều nên khi vào buổi thiền mình khá mệt. Khi ngồi, cơn đói và cái đau nổi lên dữ dội hơn những buổi trước, nhất là vào những phút gần cuối. Bao nhiêu mong chờ thông báo xả thiền của thầy, bao nhiêu sự chống cự với cảm giác đói và cái đau ở đầu gối và mông trồi lên. Tâm nổi loạn, phản ứng và mình thấy nóng, khó chịu, bứt rứt. Nhưng một giờ cũng trôi qua và xả thiền xong thì lắng dịu. Tâm thật lạ, nó chỉ thích vui, chỉ đi tìm cảm giác thoải mái dễ chịu.

Hôm sau, thứ 3, cũng làm cả ngày nhưng trưa có ghé lưng nghỉ một chút và đến buổi thiền mình rất thoải mái, không hề có cảm giác đau dữ dội như hôm trước, nghĩ là mình đã ổn rồi nhưng không hề.

Thứ 4, là buổi cuối của khóa thiền,  Sư nói đi sớm nửa giờ thì sẽ ngồi được 1 giờ vì thời gian thực hành rút ngắn lại. Mình ra khỏi công ty sớm và đến cũng sớm khoảng gần nửa giờ, thế là so với thời gian như mọi ngày, mình lại cộng thêm 15-20 phút. Ôi, những phút cuối này thật sự có giá trị với mình, nó thách thức sự chịu đựng của mình. Dường như tâm đã được huân tập với thời gian cũ, nó dễ chịu, nhưng sau đó, như thể một lời hứa bị lãng quên, nó điên lên, các ý nghĩ cuồng loạn xuất hiện, nó nói khó chịu quá, đau quá, không thể chịu được. Tiếng nói ở chỗ này chỗ kia nổi lên, chân nói, lưng nói, hông nói, trong tâm trí vang lên tiếng kêu đau và rên. Rồi cũng có tiếng nói của sự chịu đựng, sự động viên cố gắng "Thủy ơi, cố gắng lên". Rồi nóng nữa, cảm giác muốn sốt, rồi cảm giác ngứa ngáy, bứt rứt thỉnh thoảng xuất hiện. Đôi khi cũng có cảm nhận được máu chảy trong cơ thể và có cái gì đó muốn bứt ra khỏi thân xác này. Lại nhớ chú tâm vào hơi thở, và tiếp tục giữ bình an được một chút, nhưng cái đau nó không buông tha, nó lại nói, nó gào thét, tâm nói sao mãi chưa xả thiền nhỉ, tại sao ngồi đây, bỏ chạy đi dù sao cũng đã ngồi hơn người khác rồi (khi mình vào ngồi chỉ có 1 cô, mãi sau mọi người mới vào thêm)... và nhớ lại chuyện mà Ajahn Brahm kể về các tu sĩ Tây phương khi hành thiền, mình thấu hiểu cảm giác này. Và rồi, trong một thoáng giây mà mình cảm giác không thể chịu đựng nổi nữa, mình nói Sư chưa cho xả thì mình xả, nghĩ vậy thôi chứ cũng không buông chân. Nhưng ngay khi ý nghĩ có từ "xả" xuất hiện, lập tức cơn đau giảm đi một chút và khi Sư nói xả thì mình không còn cảm giác đau nữa, vẫn muốn chiến đấu tiếp.

Bằng sự trải nghiệm của chính mình, mình cảm nhận rằng, khi có suy nghĩ không thích một điều gì đó, một cái gì đó, phản ứng trên thân sẽ là tăng nhiệt, bằng chứng là mình có cảm giác nóng, muốn sốt khi chống lại cái đau. Mình tin là mình nghĩ đúng vì khi giận thì người sẽ rất nóng, bừng bừng. Nhưng giận là phản ứng biểu hiện quá mức rồi, dễ nhận biết, còn khi hơi bực bực thì khó hơn nhiều. Điều này chỉ được biết khi ngồi thiền, đối diện với cái đau, tâm lý này mới hiển lộ, không dễ.

Sáng nay đọc bài phỏng vấn Thiền sư Thích Nhất Hạnh, Sư nói và trong các sách của Sư không nói gì về cái đau, chỉ nói về cảm giác hạnh phúc. Nhưng mà mình tin những điều Ajahn Brahm nói thì nhiều sự thật hơn, bộc lộ nhiều hơn.

Mình đang chờ lớp tới, nếu đủ điều kiện, mình sẽ thực nghiệm tiếp và cố gắng chiến thắng bản thân, con đường còn dài. Hy vọng.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét